karaoke có chồng mà cũng như không

Anh còn thề thốt sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi. Tôi cũng kể qua với mẹ chồng, sau đó bà bảo rằng: "Con yên tâm, thằng H. mà bỏ con thì sẽ không được một xu nào, mẹ viết di chúc lại cho con và cháu trai nhưng với điều kiện con không được đi bước nữa". Mẹ tôi nói là có 300m2 đất mặt tiền ở gần chợ, định cho vợ chồng anh trai nhưng anh chị khá giả rồi không cho cũng được. Bố bảo sẽ cho chúng tôi xây nhà trên mảnh đất đó, rồi mở quán kinh doanh mặt hàng nào đó cho đỡ vất vả. Trong bữa cơm tối ở nhà chồng, tôi "Chồng hữ hững có như không" - đến lúc này bạn mới cảm nhận được phần nào sự lạnh giá của câu nói này. Cảm nhận được sự cô đơn và những sự ngờ vực. Cuộc sống vốn nhiều áp lực, và không phải lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ. Là vợ bạn nên tâm lý và [Karaoke Có Rap] Không Lấy Chồng Đâu | YuniBoo x Tracy Thảo My#khonglaychongdau #yuniboo #tracythaomy #karaoke -----///----- Đăn Chuyện cũng chẳng có gì nếu như tôi không nhận được tin nhắn từ vợ anh bạn đồng nghiệp của chồng. Chị gửi 2 tấm hình chồng tôi đi karaoke với đồng nghiệp, có gọi mấy "tay vịn", trong hình anh khoác vai và ôm eo một chị. menangkap bola dari operan disebut juga dengan. Hình như Huy chỉ muốn làm người đàn ông lý tưởng trong mắt người ngoài, còn về nhà với vợ con thì như kẻ vô hình. Đi đâu người ta cũng khen Linh chọn chồng khéo thế, vừa đẹp trai lại tài hoa, vừa khéo mồm miệng lại giỏi cả chân tay, thật chẳng ai bằng. Linh chỉ biết cười trong lặng thầm, chua xót. Sáu năm trước cũng vì nghĩ đời mình may mắn khi có được Huy, nên bây giờ cực khổ Linh nào dám kêu ai. Không nhẽ bảo với thiên hạ rằng cái người đàn ông tuyệt vời mà họ vẫn nhìn thấy thực ra không phải chồng mình. Hoặc thứ Linh có chỉ là cái bóng của một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Đã có lần Linh phải thốt lên rằng có phải Huy đã quá chán cái gia đình này? Có phải Linh không xứng đáng được hưởng hạnh phúc như những người đàn bà khác? Hay đơn giản chỉ vì Huy thích thú sống hộ phần người khác nên sức tàn lực kiệt trong vai trò của chính mình? Hãy trả lời đi để Linh biết mình cần phải làm gì… Huy chẳng làm chức gì ở khu phố, cũng chẳng phải thợ sửa chữa điện nước ăn lương hằng tháng. Ấy vậy hễ có việc gì các bà vợ lại cầm máy gọi cho anh. Nào thì chập điện, tủ lạnh hỏng, máy giặt ngừng quay, bồn cầu bị tắc… cứ gọi là Huy đến, hì hụi sửa chữa cho người ta chẳng kể sớm khuya, mưa nắng. Linh từng bảo “Nhà người ta cũng có đàn ông sao anh phải vất vả chi cho khổ?”. Huy càu nhàu “Bán anh em xa mua láng giềng gần, ai cũng nghĩ như em thì cần gì hàng xóm”. Huy nói vậy mà không biết nghĩ, thiên hạ khối người nhờ vả được mà cũng chê bai được. Trước mặt họ đon đả nói cười, khen ngợi hết lời thế thôi chứ sau lưng biết đâu họ lại bảo “Cũng may mà có cái đứa dễ sai bảo vặt, chồng mình đỡ phải nhúng tay làm”. Đành rằng nhiều người tôn trọng, nể nang Huy thật. Nhưng Huy không bao giờ chịu tự nhìn lại mình xem có giống kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Suốt ngày chỉ thích lo những chuyện bao đồng. Huy như chồng chung của cả khu phố. Con người ta ốm cũng gọi Huy chở đi bệnh viện. Nhà người ta cơm không lành canh không ngọt cũng gọi Huy giải quyết. Huy chẳng biết phân biệt xem việc gì nên giúp việc gì không. Mặc cho người thân đã nhiều lần can ngăn Huy đừng ôm rơm nặng bụng. Vậy mà anh nào nghe. Nếu với vợ con mình mà Huy cũng đối xử tốt như với người dưng thì có lẽ Linh đã chẳng nhiều lời. Nhưng Huy đã lâu rồi không đưa con đi học, không thu dọn nhà cửa, không vào bếp nấu ăn. Cái bóng điện trong nhà vệ sinh hỏng cả tuần Huy cũng không thèm mó đến. Linh giục thì Huy bảo “cứ từ từ”. Xe đạp của con bị bung bánh, thằng bé đã mấy lần năn nỉ “bố ơi sửa giúp con” nhưng lần nào Huy cũng có lý do để bận. Nhà kho chật ních, đồ đạc cồng kềnh bề bộn, Huy sức dài vai rộng không buồn nhúng tay để mặc Linh quần quật quét dọn hết tối này qua tối khác. Con ốm, Huy chẳng buồn thuốc thang, vậy mà con hàng xóm ho thôi cũng khiến Huy sốt sắng hỏi han đủ kiểu. Vợ tai nạn chân đi tập tễnh, mỗi sáng nhờ Huy dắt cái xe cũng cảm thấy khó khăn. Vợ bận bịu hết chuyện cơ quan đến đưa đón, chăm sóc con cái, vậy mà về đến nhà thấy chồng ngồi vểnh râu đọc báo. Rác có ngập đầu Huy cũng kệ, đến bữa vợ nấu thì Huy ăn còn nếu không thì phóng xe đi nhậu. Đàn ông tuyệt như Huy thiếu gì người mời cơm, vợ con đói thì mặc kệ. Huy ra ngoài mồm năm miệng mười. Gặp vợ người ta là khen hết cả phần người khác. Ấy vậy về nhà cấm có khen vợ, nịnh con được câu nào, mặt cứ đăm đăm cáu gắt. Chê vợ vụng, con hư, động đến gì cũng tỏ ra ngán ngẩm. Kiểu như có bao nhiêu tinh hoa phát tiết hết bên ngoài cánh cửa gia đình nên vợ con Huy đành phải hưởng cái phần gàn dở nhất. Sẽ đến một lúc nào đó Huy nhận ra ý nghĩa của hạnh phúc gia đình. Là lúc Huy ốm đau sẽ chỉ có vợ con chăm sóc. Lúc Huy gục ngã chẳng ai chìa vai cho bấu víu, nên Huy hãy thôi làm chồng thiên hạ mà quay về vun vén cửa nhà. Bởi Linh không biết mình còn chịu đựng được bao lâu cái cảnh “có chồng hờ hững cũng như không”… Tâm sự Thứ bảy, 13/12/2008, 1212 GMT+7 Hai mẹ con tôi sống trong cô đơn lạnh lẽo, tủi nhục vì bị anh ta đối xử không ra gì, không có trách nhiệm cả về tiền bạc lẫn tình cảm. Xây nhà tôi lo, mua đất tôi lo, tôi tự mình lo hết. Anh ta cứ vậy rung đùi hưởng, nhưng lại đi khoe khắp nơi là anh ta làm, bố mẹ anh ta cũng vậy. Tran Giang> Bồ của chồng tìm đến nói có thai From tran giang Sent Thursday, December 11, 2008 358 PMSubject Gui chi Thuy Gửi chị Thùy, Đọc tâm sự của chị tôi thấy thật buồn, thương chị và thương cho cả mình. Tôi cũng như chị, có học thức, công việc tốt, thậm chí tôi may mắn hơn chị là thu nhập của tôi khá cao. Tôi luôn là người yêu chồng thương con, nhưng cuộc sống không cho tôi được hạnh phúc, hay nói đúng hơn, chồng tôi không cho tôi hạnh phúc… Lấy nhau 3 năm, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, chỉ 18 tháng tuổi, mà tôi thấy thật đau lòng khi phải quyết định đứt gánh tại đây. Vì tất cả những gì tôi phải chịu đựng. Tôi thông cảm với chị Thùy, vì tôi và chị đều gặp phải những người đàn ông tồi tệ. Họ không biết mình đang có gì, họ không miễn nhiễm được những tệ nạn xã hội, hay dục vọng tầm thường. Họ chấp nhận mất tất cả để được sống theo bản năng tồi tệ trong con người họ… Chồng tôi là một kỹ sư, công việc tốt, thu nhập cũng cao, nhưng anh ta lại thích hòa mình vào cuộc sống đen, thích đi đêm, thích bài bạc, thích lô đề, thích nhậu nhẹt, thích là dân anh chị, thích chơi bời… Vì vậy kiếm được bao nhiêu anh ta tiêu hết, thậm chí không bao giờ đủ. Tôi có chồng mà như không. Con tôi có bố cũng như không. Hai mẹ con tôi sống trong cô đơn lạnh lẽo, tủi nhục vì bị anh ta đối xử không ra gì, không có trách nhiệm cả về tiền bạc lẫn tình cảm. Xây nhà tôi lo, mua đất tôi lo, tôi tự mình lo hết. Anh ta cứ vậy rung đùi hưởng, nhưng lại đi khoe khắp nơi là anh ta làm, bố mẹ anh ta cũng vậy, khoe khắp nơi là họ cho vợ chồng tôi tiền mua đất xây nhà ở Hà Nội. Trong khi tôi phải chạy vạy vay mượn gia đình tôi. Tôi buồn, tôi thất vọng, tôi khinh… Anh chồng tôi cũng nói dối là chưa có vợ có con để đi tán tỉnh người khác. Bị tôi bắt gặp khi đang nói chuyện điện thoại, anh ta cũng cãi bay cãi biến. Tôi chẳng thể làm gì được vì nói thật anh ta không cho tôi cơ hội. Anh ta đi từ sáng, đến khi nửa đêm mới về, chúng tôi không bao giờ gặp nhau ban ngày để tôi có thể nói chuyện đàng hoàng. Đêm đến có hôm tôi chờ anh ta về nói chuyện thì hoặc anh ta mượn rượu đánh chửi tôi, hoặc là đi ngủ mặc tôi với bao uất ức… Nhưng mỗi lần tôi làm căng lên, đòi chia tay, anh ta lại chửi tôi là độc đoán, muốn phá nát gia đình, anh ta phải có quan hệ phải đi làm đi ăn… Trời ạ, trong khi một nghìn anh ta cũng không chia sẻ để tôi nuôi con huống chi..? Gia đình anh ta cũng vậy. Họ biết con trai tồi tệ, biết mẹ con tôi sống tủi cực mà chưa bao giờ hỏi thăm. Thậm chí chỉ đòi hỏi, bắt anh ta phải gửi tiền về cho họ tiêu xài, hay dạy anh ta đối xử với mẹ con tôi thật gia trưởng. Bao nhiêu tôi hứng chịu hết. Tôi sợ hãi, mất ngủ triền miên, gầy xơ xác. Từ một người cao ráo, xinh xắn, trẻ trung, tôi già đi trông thấy, sống đa nghi, tuyệt vọng. Mỗi lần nghĩ đến con, tôi lại dằn lòng cố chị đựng để con có cha, tôi không lỡ làng… mà sao khó khăn không thể để tôi toại nguyện. Bây giờ hằng ngày tôi đi về lặng lẽ, con tôi đành gửi về nhà mẹ đẻ để có người chăm cháu. Tôi khá bận rộn, và lý do chính là tôi không muốn con tôi chứng kiến một người cha bê tha, vũ phu, vô trách nhiệm như vậy. Tôi sợ anh ta sẽ làm mất đi sự ngây thơ trong mắt con khi sống cùng. Tôi không thể tha thứ được nữa vì anh ta chưa bao giờ nhận anh ta sai, cái gì anh ta cũng chối, cái gì anh ta cũng cho rằng anh ta đúng. Chỉ vì cái này cái khác chứ anh ta đoàng hoàng, không muốn bỏ vợ chối con. Nhiều khi tôi nghĩ anh ta có phải là người hay không nữa, một kẻ làm bao nhiêu chuyện bậy bạ, bị bắt được vẫn chối, vẫn chửi lại được bẻ cong thành thẳng, nói có thành không. Tôi xấu hổ và nhục nhã thay cho con mình sao lại có một người bố như vậy? Chị Thùy hãy dứt khoát nhé. Tôi cũng vậy. Tôi mong những người phụ nữ như tôi và chị không còn phải chịu đựng thêm nữa. Có lẽ hạnh phúc trọn vẹn thật khó, nhưng ở một mình nuôi con cho thanh thản thì cũng là hạnh phúc rồi. Cầu mong cuộc đời sẽ giang rộng hai tay cho những đứa trẻ không có cha như con tôi. Thà nói như vậy còn hơn… Chúc chị sáng suốt! Thân ái.

karaoke có chồng mà cũng như không